"Tay mẹ sao thế?" Phó Niên tinh ý chú ý đến bàn tay phải của Sở Dung đặt bên chân đang run rấẩy, cậu nhìn chăm chú một hồi lâu, phát hiện nó không khá hơn, bèn hỏi Sở Dung: Tay mẹ đang đau à?” Sở Dung ngạc nhiên khi được hỏi, theo bản năng trả lời: 'Không đau. Phó Niên nhíu mày, cẩn thận đặt ngón tay lên mu bàn tay của Sở Dung vài giây, nghiêm túc hỏi: "Không đau, vậy sao lại run vậy?” Sở Dung cười: "Không rõ nữa, nó tự nhiên muốn run thôi. Có thể là Parkinson."
"Parkinson?" Phó Niên nửa tin nửa ngờ: "Parkinson là cái gì?”
"Parkinson là... Sở Dung lúng túng không biết nói sao, bởi vì bản thân cô cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng đó là Parkinson, căn bệnh thường gặp ở người già, cô còn trẻ thì lấy đâu ra Parkinson?
"Mẹ có bệnh à?" Đôi mắt như hổ phách của Phó Niên lặng lẽ nhìn Sở Dung: "Chúng ta đến bệnh viện ởi..
Sở Dung chân chừ, cô cũng không rõ mình bị làm sao, có thể chỉ là chuột rút tạm thời, không phải vấn đề gì nghiêm trọng nhưng trước đây chưa từng xảy ra tình trạng này.
Thấy cô lưỡng lự, Phó Dư ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, con và anh sẽ ở bên cạnh mẹ, nếu bị bệnh thì phải ngoan ngoãn đến khám bác sĩ đấy. Con là bé cưng ngoan của mẹ, mẹ cũng phải làm một người lớn ngoan ngoan nữal" Được rôi, được rồi.
Sở Dung nói: "Các con nói đúng.
Cô nhận ra rằng gân đây mình đi bệnh viện khá thường xuyên, mỗi lần lại vì những lý do khác nhau. Chẳng lẽ cô không quen với khí hậu ở đây? Liệu có sự khác biệt giữa thế giới thực và thế giới hư cấu?
Đi được nửa đường, Sở Dung nhận ra rằng tay mình đã ngừng run.
Cô cúi đầu suy tư, trong khi Phó Niên và Phó Dư lại nghĩ rằng cô đang lo lắng vì phải đi bệnh viện.
Phó Niên vỗ nhẹ vào vai Sở Dung, dịu dàng nói: Mẹ đừng SỢ.
"Niên Niên, Sở Dung nhìn Phó Niên với ánh mắt nghiêm túc. Dưới ánh mắt có chút căng thẳng của cậu, Sở Dung chậm rãi nói: “Thật ra, mẹ nghi là vừa rôi tay chỉ bị chuột rút thôi." Phó Niên: [?2?]
"Con xem." Sở Dung đưa tay đến trước mặt Phó Niên, linh hoạt múa máy ngón tay cho cậu xem: "Mẹ cảm giác bây giờ đã bình thường lại rồi, tay cực kỳ thoải mái."
Cuối cùng không đi bệnh viện Thành, ba mẹ con tìm một quán thịt nướng gân nhất để ăn xiên que.
Việc tìm một quán nướng mở cửa ban ngày không hê đơn giản, chỉ có mình Sở Dung mới chịu đi ăn xiên que giữa trưa. Sở Dung chọn một phòng kín để ăn trong lúc này, vì ăn đồ nướng ngoài trời có vẻ không phù hợp.
Phó Niên, Phó Dư chưa từng ăn đô nướng bên ngoài, Sở Dung lại mang theo hai cục bột nhỏ tới đây mở mang tâm mắt. Đủ các loại xiên ngon được đưa lên, để tránh lãng phí nên mỗi loại chỉ gọi ba xiên, nếm thử cái nào ngon trước rồi sẽ nướng món thích ăn sau.
Thế nhưng tất cả đều quá ngon, khiến Sở Dung, Phó Niên và Phó Dư ngay lập tức mê mẩn, mỗi món họ lại thêm mười xiên. Cá nướng, cánh gà nướng, nghêu hàu, thịt cừu xiên, thịt bò xiên... Bày đây trên bàn. Sở Dung cảm thấy thỏa mãn khi nhét những thứ này vào bụng mình, Phó Niên và Phó Dư quả thật dư sức, ba người vùi đầu ăn, ăn say mê từ khi bắt đầu đến khi bụng tròn xoe, ánh mắt dần đờ đẫn.
Phó Dư phát ra một tiếng ợ to: -Mẹ ơi, con no quá.
Trên tay cậu bé cầm một nửa miếng thịt ba chỉ nướng vàng óng ánh, khóe miệng bóng loáng, nói là ăn no rôi nhưng thực ra là no quá không ăn được nữa. Phó Niên gặm hết cánh gà trên tay, bỏ cái que xuống: "Con cũng no rồi."
Cậu cố gắng giữ gìn hình tượng mà kìm nén không ợ ra. Thật ra thì Sở Dung cũng đã no căng. Nhưng món ăn gọi quá nhiều, ba người cộng lại vẫn chưa đụng đến nửa.
"Bây giờ phải làm sao với số thừa này?" Sở Dung câm lấy miếng thịt ba chỉ của Phó Dư đặt vào đống xiên chưa ăn. Mẹ, sao mình không gói lại mang về? Chắc ba cũng muốn thử”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo